Lục Tân đến gần quan sát họ, hắn muốn xem thử ở khoảng cách gần có thể nhìn

thấy những quái vật tinh thần trên người họ không, giống như Hứa Tiêu Tiêu –

con gái của ông Hứa, ban đầu hắn cũng không thể thấy quái vật tinh thần trên

cơ thể cô ta, nhưng sau khi đè cô ta xuống, hắn đã trông thấy nó.

“Họ rất yên tĩnh, ta chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của họ, có một số

người trong số đó ta thậm chí gần như không nghe thấy tiếng thở của họ. Ta có

thể cảm nhận được họ vẫn còn sống, nhưng không thấy họ có động tác dư thừa nào

khác. Bây giờ, ta sẽ thử đưa tay ra chạm vào một người trong số họ để quan sát

phản ứng của ông ta…”

Thông qua kênh trò chuyện, Lục Tân vừa đè thấp giọng thuật lại cho Hàn Băng

những gì hắn đã phát hiện, vừa chầm chậm đưa tay ra.

Hàn Băng hơi căng thẳng, cô chỉ nói hai chữ đơn giản:

“Cẩn thận!”

Lục Tân gật đầu, hắn phản ứng lại bằng một câu nói khẽ: “Được.”

Sau đó, hắn đưa bàn tay ra trước mặt một ông lão rồi huơ nhẹ trước mặt ông ấy.

Ông lão không chớp mắt, nhãn cầu khẽ run, hơi chuyển động, ông ấy nhìn Lục Tân

thay vì nhìn về phía bức tường cao.

Ông ấy cứ liếc mắt nhìn chằm chằm hắn mà không hề động đậy.

“Bây giờ, đối tượng kiểm tra của ta là một ông lão, thoạt nhìn có lẽ hơn sáu

mươi tuổi. Ông ấy có phản ứng đối với động tác ở khoảng cách gần của ta.”

Lục Tân nói khẽ:

“Bây giờ, ta sẽ thử đẩy ngã ông ấy xem ông ấy có phản ứng gì.”

Lục Tân vừa nói vừa dùng lòng bàn tay ấn lên vai ông ấy rồi duỗi chân ra móc

vào phía sau chân ông lão, ông lão này lập tức ngã nhào. Bởi vì xung quanh có

không ít người, nên khi ngã xuống, ông ấy lập tức va phải mấy người ở sau

lưng. Hai người vừa bị va phải đó lùi ra phía sau, lại tiếp tục đụng phải một

vài người khác. Thế là trong chốc lát có một sự náo động nho nhỏ như nước bắn

trong đám đông này, sau đó lại yên lặng như cũ.

Nhãn cầu của những người bị đụng phải đều di chuyển một cách cứng ngắc, tất cả

đều đồng loạt nhìn về phía Lục Tân.

“Rất tốt.”

Lục Tân nói nhỏ: “Bây giờ họ đều đang nhìn ta, kết quả kiểm tra rất lý tưởng…”

Trên kênh trò chuyện, Hàn Băng nhìn thấy một góc của cảnh tượng quỷ dị đó qua

camera.

Cô im lặng trong giây lát rồi mới miễn cưỡng nói: “Được.”

“Hắn đang làm gì vậy?”

Thằn Lằn đứng trên bức tường cao nhìn Lục Tân đi xuống bên dưới rồi tùy tiện

lượn hai vòng, đầu tiên Lục Tân hươ bàn tay trước mặt một ông lão, cẩn thận

quan sát một hồi, sau đó hắn đẩy ông lão ngã xuống đất. Sau khi trông thấy một

màn này, Thằn Lằn lập tức kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm:

“Hắn xuống dưới đó là để điều tra, hay muốn kiểm tra xem phải làm đến mức độ

nào thì ông lão mới đấm hắn?”

Trong kênh trò chuyện, Thiết Thúy lạnh lùng nói: “Câm miệng, không thì ngươi

xuống dưới đó đi!”

Thằn Lằn nói năng hùng hồn: “Nhân viên đặc nhiệm có quyền xin rút lui tạm thời

khi gặp phải những mối nguy hiểm không xác định.”

“Cùng là một dị biến, ta cũng có quyền thay hắn xin rút lui khi cảm thấy hắn

đang gặp nguy hiểm…”

Thiết Thúy nói: “Nhưng ngươi cũng không nên nói đùa như vậy trong khi người

khác đang điều tra sâu.”

Thằn Lằn cúi đầu suy ngẫm rồi nói: “Được thôi, thực ra là ta đang lo lắng, khi

lo lắng, ta sẽ muốn nói chuyện…”

Thiết Thúy hiển nhiên biết thói quen này của hắn, cô chỉ im lặng mà không tiếp

tục khiển trách.

Lúc này, dưới bức tường, Lục Tân đang cẩn thận kiểm tra ông lão, hắn phát hiện

ông ấy không có vấn đề gì, không những không thấy dấu vết quái vật tinh thần

trên người, cũng không có vết thương khác thường nào, mà ngay cả xương cốt

trên người ông ấy cũng có vẻ rất cứng cáp.

Ông lão hình như không có bất kỳ ý kiến nào về việc Lục Tân đã đẩy ngã ông

ấy.

Vì vậy, sau khi ngẫm nghĩ một lúc, Lục Tân chậm rãi đẩy ông lão sang một bên

rồi đứng vào vị trí của ông ấy.

Sau đó hắn ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn về phía bức tường cao.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng, Hàn Băng khẽ hỏi trên kênh trò chuyện:

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Mặc dù người đang có mặt ở hiện trường là Lục Tân, nhưng hình như Hàn Băng còn

lo lắng hơn cả Lục Tân.

Lục Tân giữ nguyên động tác của mình, thấp giọng nói: “Ông lão đó chỉ biết

nhìn ta, ngoài ra không có bất kỳ phản ứng nào khác. Ta nghĩ cho dù tiếp tục

thử nghiệm như vậy, chỉ có thể giết chết ông ta…Nhưng lựa chọn giết ông ấy tạm

thời cứ gác lại đã.”

“Bây giờ, ta sẽ cố gắng hòa nhập với họ trước.”

“Hòa nhập ư?”

Hàn Băng còn cho là mình nghe nhầm, ngữ điệu của cô hơi kỳ quái.

Lục Tân thấp giọng nói: “Nếu dùng phương pháp kiểm tra và quan sát bên ngoài

đều không không mang lại bất kỳ phát hiện gì…Vậy việc thử hòa nhập vào họ để

cảm nhận chẳng phải cũng rất hợp logic sao?”

Hàn Băng đột nhiên không biết nên nói gì.

Mặc dù cảm thấy câu nói này của Lục Tân không có gì sai, nhưng cô vẫn nghiêm

túc giải thích:

“Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc chúng ta không thể tìm ra vị trí của

nguồn ô nhiễm thông qua việc kiểm tra. Có thể là nguồn ô nhiễm đó ẩn nấp quá

kỹ, hoặc cũng có thể đó là một phương pháp ô nhiễm mà trước đó chúng ta chưa

từng phát hiện ra. Nếu nguồn ô nhiễm đó chỉ nhắm vào những người bình thường,

vậy thì thực sự có thể dẫn đến việc các dị biến cũng không thể phát hiện ra

nó. Nếu vậy, dù ngươi có hòa nhập vào họ cũng vô ích thôi.”

“Nói cách khác, chỉ có người bình thường mới có thể cảm nhận được sao?”

Lục Tân đáp khẽ: “Vậy có lẽ ta có thể thử xem.”

 

0.12558 sec| 2420.43 kb